CHÂN TÌNH - ĐỒNG CẢM
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Khát vọng của cô gái có đôi chân “vô hình”

Go down

Khát vọng của cô gái có đôi chân “vô hình” Empty Khát vọng của cô gái có đôi chân “vô hình”

Bài gửi  hoathien Thu Oct 25, 2012 9:00 pm

Hai chữ “khuyết tật” đối với cô gái ấy xem ra có phần không công bằng. Bởi suốt 15 năm chống chọi bệnh tật để vươn lên, cô không những khẳng định mình, hòa nhập với cộng đồng mà còn đem nghị lực phi thường làm sáng lên khát vọng văn chương nghệ thuật.

Cô gái ấy là Nguyễn Phương Thúy, đang sống ở tổ 3B, Khu Hương Trầm, phường Dữu Lâu, TP.Việt Trì, tỉnh Phú Thọ.

Nằm ngửa viết văn

Thúy sinh năm 1985, lành lặn và phát triển bình thường như bao trẻ em khác. Năm 12 tuổi, khi đang học lớp 6, Thúy bỗng dưng đổ bệnh khớp. Gia đình đưa đi chữa trị khắp nơi mà không khỏi, rồi căn bệnh biến chứng khiến Thúy bị liệt toàn thân. Từ một cô bé nhanh nhẹn, vui tươi, Thúy trở thành người tàn tật, mất khả năng vận động, mọi sinh hoạt cá nhân đều phải nhờ vào người khác. Thúy vẫn nhớ, vẫn thấu hiểu nỗi lo lắng mòn mỏi và khổ tâm của bố mẹ, của người thân trong gia đình, cô tự nhủ mình phải cố gắng để chiến thắng nỗi đau.


Bị liệt đến 90% cơ thể, Thúy chỉ có thể viết văn, làm thơ trong tư thế nằm ngửa và gõ từng con chữ trên bàn phím.

Cố gắng đầu tiên của cô là tập luyện đôi tay. Tay Thúy bị cứng khớp, cử động vô cùng khó khăn. Hằng ngày, Thúy đều phải luyện tập cho đôi tay của mình bằng cách vẽ và viết ra trên giấy những gì mình nghĩ. Năm 2008, Thúy có một chiếc máy vi tính và cô lại tập luyện cho đôi tay bằng cách thường xuyên đánh vi tính thay cho viết tay.

Hai năm sau khi bị bệnh, vượt qua nỗi ám ảnh, tự ty và đau khổ về hoàn cảnh của mình, Thúy đã ý thức được chiếc xe lăn kia sẽ làm bạn cả đời với mình, cuộc sống của cô mở ra một cánh cửa mới – cánh cửa văn chương.

Sau khi luyện được ngón tay, Thúy bắt đầu tự học cách viết. Căn bệnh quái ác đã cướp đi tuổi thơ được học tập, rèn luyện, rất hồn nhiên và mơ mộng, khép lại cuộc sống nhộn nhịp và hòa đồng với thế giới của Thúy. Khi viết, những lỗi tiếng Việt như từ ngữ, câu văn, ngữ pháp là trở ngại trước tiên của Thúy. Phải mất rất nhiều thời gian tự đọc và học hỏi, Thúy mới khắc phục được. Thúy còn tự nghĩ mình là “ếch ngồi đáy giếng”, còn thiếu hụt những hiểu biết, những trải nghiệm về cuộc sống ngoài thế giới bao la kia.


Thúy nằm ngửa vẽ tranh và bức tranh “Đôi cánh gió” mang khát vọng bay cao và bay xa.

Thế nhưng, càng nhiều khó khăn, Thúy càng có thêm khao khát chiến thắng nỗi đau để thực hiện ước mơ lớn nhất của mình là muốn khẳng định bản thân với cộng đồng xã hội. Những tác phẩm đầu tay của Thúy chỉ đơn thuần là ghi chép những câu chuyện mà Thúy đã được nghe kể, chứng kiến hoặc đã từng trải qua… Thế mà, dần dà cái sự yêu thích những con chữ ấy đã khiến Thúy say mê và nuôi mơ ước trở thành nhà văn.

Bằng nghị lực phi thường, bằng tình yêu thương vô bờ bến của gia đình và sự động viên săn sóc của những người bạn, Thúy đã và đang dần chinh phục thành công bằng nhiều thành tích và giải thưởng. Có lẽ, ý nghĩa nhất đối với Thúy bây giờ là sự yêu mến, trân trọng và ngưỡng mộ của nhiều độc giả trên khắp cả nước đối với những tác phẩm của Thúy.

Khi tuyển tập truyện ngắn “Cho em một lần” của Thúy được xuất bản thành sách với bút danh Viên Nguyệt Ái, Thúy lại bước thêm được một nấc thang, để đến với ước mơ lớn của mình bằng đôi chân “vô hình” và đôi tay run run “có lửa”. Và không dừng bước, Thúy đang nỗ lực hết sức mình để hoàn thành cuốn sách thể hiện cách nhìn của mình về những khó khăn trong cuộc sống và những nghị lực để vượt qua những khó khăn ấy. Thúy muốn gửi một thông điệp, tiếp thêm nghị lực cho những người có hoàn cảnh éo le, kém may mắn vượt lên số phận.

Nghị lực phi thường

Tháng 3/2012, một tai nạn khủng khiếp lại ập xuống với cô gái mong manh này. Lúc đang đi trên đường, xe lăn của Thúy bị rơi vào ổ gà, lúc ấy chân Thúy đang thõng xuống thì quặt ra đằng sau, rồi bị gãy xương đùi. Cơ thể vốn yếu ớt của Thúy lại thêm suy nhược, mỗi ngày lại yếu ớt hơn. Nếu ngày trước Thúy đã phải nằm ngửa để vẽ tranh, viết truyện, nhưng có thể ngồi để đánh máy thì bây giờ, việc này đối với Thúy trở nên quá khó khăn.

Từ lúc sức khỏe kém đi, Thúy thường xuyên phải đi bệnh viện. Thúy bị ám ảnh bởi cái cảm giác đau đớn khủng khiếp khi chiếc kim tiêm chọc vào cổ tìm ven để tiêm và truyền nước: “Vì cơ thể mình bị liệt đến 90% nên khó tìm ra ven lắm, toàn bị chọc vào cổ như bị… chọc tiết ấy. Đã vậy, mỗi lần phải truyền nước thì 9, 10 tiếng mới truyền xong một chai, vì các bác sĩ sợ mình bị sốc”.

Kể đến đây, Thúy ngắt đi nỗi buồn bằng những câu chuyện ngập tràn tình thương yêu: “Cũng may là mình có những chỗ dựa tinh thần rất lớn từ gia đình, bạn bè, người yêu thương…”. Thúy kể, nhờ viết văn mà cô có nhiều bạn bè ở khắp nơi. Họ không chỉ biết đến cô, mà còn quan tâm, lo lắng. “Thậm chí có cô gái còn tìm đến ở chơi, chăm sóc cho mình nhiều ngày trời. Có những anh con trai thì đến thăm động viên, cầm tay, hôn lên trán, lên má của Thúy. Được mọi người yêu thương, săn sóc, mình thấy ấm áp lắm”. Họ biết đến Thúy bằng những truyện ngắn viết về tình yêu đôi lứa.

Trên các trang mạng, blog, các bạn trẻ truyền nhau tuyển tập truyện ngắn tình yêu “Cho em một lần” của Thúy. Có độc giả viết: “Mỗi câu chuyện đều để lại cho mình cảm xúc và những suy nghĩ mới mẻ về tình yêu. Mình thấy trái tim như sống dậy những nhịp đập trìu mến khi nghĩ về người yêu của mình. Mình đang rất mong chờ cuốn sách tiếp theo của tác giả Viên Nguyệt Ái”.

Thúy say sưa tâm sự về ước mơ văn chương của mình, nhưng có cái nhìn chân thực: “Có người gọi mình là nhà văn. Nói vậy hơi quá, bởi khi viết, mình chỉ có một khao khát là được hòa nhập với cộng đồng, khẳng định được trí tuệ của bản thân và muốn được gần gũi hơn với cuộc sống xung quanh. Nhiều khi, cuộc sống không cho phép mình được lựa chọn. Nếu được lựa chọn như những người bình thường khác, chưa chắc Thúy đã theo được nghiệp viết”.

Với Thúy, văn chương là bến đỗ bình yên. Dù bản thân mang nỗi đau tật nguyền, nhưng trái tim và tinh thần của Thúy không hề tật nguyền, nó luôn tỏa sáng và vươn tới chiến thắng như cô vẫn tâm niệm: “Ta sẽ vươn lên như loài xương rồng trên triền cát trắng. Ta tự hào, vì ta được sống với niềm tin và trí tuệ của một con người. Ta không từ bỏ hy vọng vào cuộc đời, dẫu ta sinh ra không mang số phận bình an, may mắn… Ta vẫn ngẩng cao đầu bước đi trên con đường chông gai nhức vào tận cùng thân thể… “

Theo laodong.com.vn Khát vọng của cô gái có đôi chân “vô hình” Thuy-chi-co-the-viet-van-lam-tho-trong-tu-the-nam-nguaKhát vọng của cô gái có đôi chân “vô hình” Thuy-chi-co-the-viet-van-lam-tho-trong-tu-the-nam-nguaKhát vọng của cô gái có đôi chân “vô hình” Thuy-nam-ngua-ve-tranh-88918

hoathien
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết